Người dịch: Whistle
“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Chu Giáp nheo mắt, giọng nói lạnh lùng:
“Tốt.”
“Ta chờ.”
“Hừ!” Terry Warren hừ lạnh một tiếng, hất tay mọi người ra, phất tay áo bỏ đi.
Chu Giáp nhìn bóng lưng Terry Warren dần dần đi xa, lặng lẽ bóp nát cái lọ trong tay, bột phấn bên trong đã sớm biến mất.
“Sư đệ…” La Bình nhìn Chu Giáp, bất lực thở dài:
“Sau này cẩn thận một chút, gia tộc Warren có một cửu phẩm, mấy bát phẩm, còn có thất phẩm, lục phẩm, tổng cộng có hai, ba trăm người.”
“Nếu không thể trêu vào thì cứ nhịn đi.”
Đối với Chu Giáp, La Bình chỉ có thể khuyên nhủ như vậy.
“Đệ biết rồi.”
Chu Giáp mỉm cười:
“Sư huynh yên tâm, ta cũng không thích gây chuyện.”
…
“Cha!”
Trong lều, Terry Warren quỳ một gối, kể lại toàn bộ quá trình Taylor gặp nạn, sau đó cúi đầu, trầm giọng nói:
“Con và Taylor thân thiết như anh em, mối thù này, con nhất định phải báo.”
“Ừm…” Stuart Warren nhướng mày:
“Con muốn báo thù, ta không cản con, nhưng con phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như thực sự làm vậy, sẽ có hậu quả gì, có đáng hay không?”
“Thần Giao Dịch đã từng nói một câu: “Mọi thứ trên đời đều có giá của nó, chỉ xem ngươi có muốn trả giá vì nó hay không.”
“Một tên thất phẩm, ta tin rằng Long tiên sinh sẽ không trở mặt với chúng ta.” Terry Warren ngẩng đầu lên:
“Còn La Bình…”
“Y có con gái cần chăm sóc, cha cũng đã từng nói, người một khi đã có thứ cần quan tâm thì sẽ lộ ra điểm yếu.”
“Con nói không sai.” Stuart Warren gật đầu, chậm rãi nói:
“Nhưng đừng xem thường La Bình, ông ta không giống những bát phẩm khác, hơn nữa, Long Trung Nhạc không đứng về phía con.”
“Vâng.” Terry Warren hiểu ý cha mình.
Mục đích của Long Trung Nhạc là đến Hồng Trạch vực.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến mục tiêu này, ông ta sẽ không quan tâm, nhưng nếu như có ảnh hưởng, con sư tử này cũng sẽ nổi giận.
Làm sao để nắm bắt chừng mực, đó là điều mà Terry Warren phải làm.
“Chư thần tại thượng.”
Khi chỉ còn lại một mình, Stuart Warren cụp mắt, lẩm bẩm:
“Thế giới này tràn ngập tuyệt vọng, mọi người đều đang giãy giụa, muốn sống lâu hơn thì phải tranh giành nhiều hơn, điều này vĩnh viễn không thay đổi.”
“Mạnh được yếu thua…”
“Thích nghi mới có thể tồn tại, không liên quan đến đúng sai, sao lại có nhiều người không hiểu đạo lý này như vậy?”
…
Mặt trời treo trên cao.
Doanh trại được dựng gần một con suối.
Chu Giáp ngồi khoanh chân trong bụi cây, dựa vào bóng râm của bụi cây thấp bé để nghỉ ngơi, hắn nhắm mắt lại, thỉnh thoảng lại khẽ động tai.
Cách đó không xa.
Từng ánh mắt kỳ lạ thỉnh thoảng lại nhìn về phía Chu Giáp, như tò mò, như dò xét, bọn họ luôn chú ý đến nhất cử nhất động của hắn.
Thính Phong!
Đặc tính của Địa Mặc Tinh được kích hoạt, mọi thứ trong phạm vi mấy dặm xung quanh đều lọt vào “giác quan” của Chu Giáp.
Tiếng gió thổi qua mặt đất, tiếng côn trùng bò dưới lòng đất, còn có tiếng thì thầm của một số người đang tụ tập.
Ừm…
Luồng không khí vốn đang lưu thông đột nhiên xuất hiện vật cản.
Một sinh vật vô hình xuất hiện gần doanh trại, chậm rãi tiến về phía mục tiêu.
Chu Giáp mở mắt ra, trầm ngâm suy nghĩ.
“Cạch…”
Tiếng bước chân vang lên.
Terry Warren mặc trang phục võ sĩ, dẫn theo mấy người bước đến, dừng lại cách Chu Giáp không xa, lạnh lùng nói:
“Lát nữa, ngươi đi tuần tra xung quanh.”
“Chu tiên sinh thực lực mạnh mẽ, lại muốn dựa vào việc săn giết dị thú để tăng cường thực lực, yêu cầu như vậy, làm sao chúng tôi có thể từ chối được?”
“Làm phiền rồi.” Chu Giáp mặt không đổi sắc:
“Ta sẽ đi.”
“Hừ!” Terry Warren hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi.
Gã ta vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với tên cứng đầu này, nhưng đã quyết định, bất kể thế nào, gã cũng phải giết Chu Giáp để báo thù cho Taylor.
Nghĩ đến Taylor, tim Terry Warren lại đau nhói.
Hai người lớn lên cùng nhau, cùng đến thế giới này, sau khi trải qua sợ hãi ban đầu, hai người đã nương tựa, giúp đỡ lẫn nhau.
Bây giờ…
Haiz!
Terry Warren thở dài, ngực càng thêm đau đớn, thậm chí còn có chút khó thở, hơi thở trở nên gấp gáp, tầm nhìn dần dần mờ đi.
“A!”
“Thiếu gia!”
“Hung thú…”
Tiếng kêu kinh hãi bên tai khiến Terry Warren hơi tỉnh táo lại, như thể nhận ra có điều gì đó không ổn, gã cúi đầu nhìn ngực mình.
Một đoạn chân dính máu đập vào mắt.
Trái tim của gã…
Vậy mà đã bị đâm xuyên!
Sao có thể?
Terry Warren hoảng sợ, theo bản năng muốn sờ kiếm bên hông, nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực, ý thức dần dần mơ hồ.
Không!
Terry Warren há miệng, gào thét vô thanh:
Ta không muốn chết!
“Bịch!”
Thi thể ngã xuống đất, những người khác cũng đã xông về phía con quái vật đã giết Terry Warren.
Đối mặt với sự vây công của mọi người, con quái vật trong suốt đó áp sát mặt đất, di chuyển với tốc độ kinh người, thậm chí còn thỉnh thoảng phản công.
Nó không thể bị nhìn thấy bằng mắt thường, tốc độ lại rất nhanh, khiến cho mọi người nhất thời bị bó tay bó chân.
“Tránh ra!”
Chu Giáp quát lớn, lao đến.
Cây rìu lóe lên tia điện xuyên qua khe hở giữa đám đông, chém vào con quái vật trong suốt.
“Keng…”
Tiếng kim loại va chạm trong trẻo lần đầu tiên vang lên.
Người khác không nhìn thấy, nhưng Chu Giáp lại “nhìn” thấy rất rõ ràng, bốn chân con quái vật có móng vuốt sắc bén như dao, đuôi có gai nhọn, lúc này, nó đang dùng gai nhọn để chặn lưỡi rìu.
So với con quái vật mà La Bình đã giết, con này rõ ràng là to hơn, thực lực cũng mạnh hơn.
“Vút!”
Con quái vật nghiêng người, lao tới, tuy rằng nó không hiểu võ kỹ, nhưng động tác tấn công lại giống như cá chép vượt vũ môn, xảo quyệt, linh hoạt, hung hãn.
Cái đuôi dài phía sau nó cũng vung lên, gai nhọn giống như trường thương đâm tới từ một góc độ rất hiểm hóc.
Hả?
Chu Giáp nhướng mày.
Đúng như La Bình đã nói, con quái vật này tám chín phần mười là có trí thông minh, cách tấn công của nó không phải là bản năng của dã thú, mà là rất phù hợp với hình thể.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo